Kết thúc một ngày vừa học và làm việc vào lúc 10h30, rửa tay, thay đồ rồi vội chạy ra ga tàu cho kịp chuyến cuối về nhà.


Vừa chạy vừa văng vẳng câu: “Trên đời chỉ có 2 thứ duy nhất không được bỏ lỡ: 1 là chuyến xe cuối cùng để trở về, 2 là người thật lòng yêu thương ta.” mình đã lỡ điều thứ 2 thì chắc chắn không được lỡ điều thứ nhất, nếu không, chắc chắn đêm nay mình phải ngủ ngoài ga tàu rồi.


Không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong 3 năm mình ngồi trên chuyến tàu cuối cùng của ngày để trở về nhà, sau khi làm việc mệt mỏi nữa rồi. Mọi thứ trong đêm thật vắng vẻ và tẻ nhạt, nhiều khi mình cũng thấy ngập tràn cô đơn khi giờ này có rất nhiều người đã được chìm vào giấc ngủ thì mình mới vội vã đi về.


Nhiều khi gọi về nhà, mẹ mình hay bảo: “Cùng tuổi với mày bọn ở xóm lấy chồng hết rồi đó, có đứa còn 2 con rồi”. (Lúc này mình chỉ cười).


Còn mình một đứa con gái gần 30 tuổi vẫn một mình nơi đất khách với mong muốn tương lai sau này đỡ vất vả hơn, giúp đỡ được bố mẹ nhiều hơn. Mình luôn tự nhủ mỗi người đều có thời điểm của riêng mình để trải nghiệm cuộc sống, chẳng ai là quy chuẩn của ai. 


Vậy nên dù cuộc sống ở hiện tại có vất vả, có cô đơn thì mình vẫn sẽ cố gắng, bởi mình không muốn tốc độ thành công của mình chậm hơn tốc độ già đi của bố mẹ. Và mình tin, sau tất cả chỉ cần mình cố gắng học tập và trau dồi không ngừng thì nhất định sau này mình sẽ có những thành quả nhất định.