“Thầy Cô ơi em đỗ N2 rồi. Khóa học của em còn gần 200 ngày nữa ^^, tất cả nhờ thầy cô hết. 

Câu chuyện nỗ lực của thầy, nguồn năng lượng tràn trề trong nụ cười của cô, hai người thương nhau cùng nhau chia sẻ ngay cả khi cô mang bụng bầu thiệt bự, rồi khi cả có em bé lên hình,...
Với chúng em, đó là một hành trình kì diệu mang ước mơ để thắp sáng ước mơ. Và kì thực, thầy cô đã thắp sáng được thêm một ước mơ nhỏ nữa rồi nè ^^. Biết được thầy cô quả là điều may mắn cho em lắm. Một năm kể từ khi muốn bỏ học ( khi mà nhiệt huyết và kiến thức về tiếng Nhật & Nhật Bản gần như ở mức zero - tức là đã qua 1 năm ngán ngẩm việc mài mông trên giảng đường và ngẩn ngơ suy nghĩ về cuộc đời) - 1 năm với Dũng mori từ số 0,1 năm em đã có được N2, dẫu biết N2 chẳng có là gì trong cuộc đời lớn kia, nhưng em có thể tự tin giao tiếp, tự tin đến lớp, tự tin đi phỏng vấn xin việc, rồi giờ đây biết sẽ có tấm bằng trong tay cụ thể phần nào nỗ lực 3h sáng-11h đêm đó, em hạnh phúc và mang ơn vô cùng.

Thầy Cô cho em gởi lời cảm ơn đến thầy Nghĩa & cô Yuka nữa, dù không học hỏi nhiều kiến thức từ 2 người, nhưng nhờ 4 thầy cô, em được tiếp thêm nhiều động lực lắm. Mong mọi người nhiều sức khỏe. Em bé sẽ mau ăn chóng lớn, khỏe mạnh, thông minh. Em cảm ơn nhiều lắm.”

 
----------------------------
Khi được hỏi thêm về hành trình đến với Dũng Mori:
“Cơ duyên là do em muốn sang Nhật vừa học vừa làm. Kì kèo mãi mà mẹ vẫn không cho đi vì sợ em cực. Vậy nên nó cũng là 1 phần lý do em đi học Đại học theo kết quả xét tuyển từ trước. Nhưng mà học được gần 1 kì, em cảm thấy không muốn mình tự gồng lên vì lý do kinh tế nữa. Vậy nên em lơ là việc học ở lớp, thời gian chủ yếu tìm hiểu bâng quơ về những thứ em nghĩ là mình thích, mình muốn làm. Nhưng chẳng đi đến đâu cả, vì càng nghĩ , em càng thấy với điều kiện mình có thể, những thứ đấy, ngay lúc này, không còn phù hợp với em nữa.
Hết năm 1, kết quả thi trên lớp tệ lắm. Dưới 7 điểm luôn. Sang đầu năm 2, em bắt đầu muốn học lại.
Em không thích kiểu học trường lớp. Nên em lên lớp học chăm chú thôi. Cái nào thấy không cần em thì bỏ qua. Về nhà em tự học theo tài liệu em xin được trên mạng và từ khóa học của thầy, vậy nên kết quả trên lớp có khá hơn chút xíu. Nhưng đối với em nó vẫn còn tệ .^^ ( vì em không học bài . Cách học ở lớp là phải học và kiểm tra là cách trả bài. Còn em thì cứ làm cái em thấy thích và thấy cần cho em). Đến bây giờ, nghĩ lại em không biết nó có là 1 sai lầm không nữa, vì để apply học bổng, điểm trung bình em thiếu 0.1 ^^

Từ lúc đăng ký, em đăng ký combo 3 khóa N4+N3+N2. 2 tháng ôn em thiếu 5 điểm đỗ N3. Ngay sau buổi thi, em học liền N2. Vì em biết em rớt rồi. Vì em biết cái mình muốn và ước mơ gì gì đó là thứ mơ hồ và xa xỉ. Thực tế có cái gì thì làm cho tốt cái đó đi. Vậy là em học.
Và khi tự học, mày mò, em nhận ra mình rất yêu ngôn ngữ. Từ nhỏ nó đã đến với em như 1 sự ngẫu nhiên. Các cuộc thi bất chợt cô cho đi thi, môn chuyên tưởng chừng như ngán ngẩm, cuối cùng sau 2 năm em cũng yêu được nó, thì bây giờ, khi nhận ra được mối liên hệ và những điểm khác biệt hay ho giữa tiếng Nhật và tiếng Việt. Em càng thích học hơn.
Bây giờ, em học không chỉ vì tiền.
Trong 1 phần trách nhiệm phải kiếm tiền đó. Ở một đất nước mà từ lúc còn ngáo ngơ mình đã chọn lựa đó, em tin mình có thể gởi gắm 1 phần tuổi trẻ nơi đây, cóp nhặt thật nhiều điều mà nếu ở quê mình, hoàn toàn mình không thể.
Em muốn đi du học.
Vậy nên em phải học.
Và em muốn chạy đua với tuổi già của ba má em. Họ trẻ hơn ba má bạn khác nhiều lắm. Nhưng em nhận ra, ba má em dần già đi rồi. 4h ba má dậy đi làm thì em cũng không nên ngủ nữa phải không ^^
Vậy nên món kết quả cầm tay được đầu tiên này, là do dậy sớm thôi. Chứ em không có gì đặc biệt cả ^^

Em cảm ơn
Chúc thầy cô ngày tốt lành.